Pages

Friday, May 25, 2007

Bút Hero

Sáng dọn đồ, bao nhiêu kỷ vật thân thương gói ghém trong cái thùng chòi ra. Bồi hồi hết sức

Chắc hẳn ai từng là học sinh đều trải qua thời dùng viết bơm mực ( bút mực ) hiệu Hero 330 or 331 Made in China. Bút số 331 là đời sau của 330, đời ra sau thì ngòi viết tốt hơn và mắc hơn đời trước. Nhìn hình thức 2 lọai số chẳng khác nhau mấy ngòai cái đường gân khi vặn phần giữa ra để bơm mực, 330 làm sần sùi và gân ko rõ bằng 331. Khi 331 ra đời 1 thời gian thì ko ai sản xuất 330 nữa và nó mất hút trên thị trường. Năm tôi học lớp 2 ( 1987), đứa nào có bút Hero thuộc lọai "đỉnh" vì đa số đều dùng viết bơm VN lôm côm, vác bình mực đến lớp có ngày rớt lên rớt suốt sủi bọt mấy lần. Đến năm lớp 3 thì hầu hết có bút Hero, nhưng tôi lại cứ khóai mấy cây viết hàng lôm côm ngắn hơn bút Hero thường có cái đầu con mèo, trái bắp... Trường tôi học Hưng Lợi 2, kế bên và có 1 hành lang thông với 1 nhà thờ lớn nên ra chơi cứ bước qua vài bước là nhìn ké cái tủ của mấy bà Masoeur chưng bút con mèo, trái bắp và cả Hero hết năm này qua tháng khác vì chỉ có ba mẹ mới có đủ tiền mua bất cứ lọai bút nào đang chưng trong tủ. Mấy bà Masoeur kêu tụi tôi mua trái ca cao mỗi khi đứng nhìn mà ko tránh đường.Con nít thì ít đứa nào hòai cổ, biết giữ gìn những viết đời cũ mà cho ngay vào sọt rác để được mua viết mới. Tôi cũng nằm trong số đó. Có năm đang giữa kỳ, em gái tôi làm mất bút, hôm sau mẹ tôi phải dẫn đi sắm bút mới, buổi tối đó tôi phân bì mà ko biết nói sao để ko bị đòn nên tẩm ngẩm tầm ngầm giục cái đuôi vít của bút, rồi cà cái đuôi bút thật lâu cho lòi thấy cái ống bơm mực rồi giả nhờ ba tôi check sửa. Ba tôi thấy tội nghiệp nên kêu mẹ tôi mua cho tôi 1 cây luôn hehehhe. Cái đuôi viết được mạ màu vàng, đứa nào kỹ lưỡng lắm thì cuối năm cái đuôi đó bị phai màu thành trắng, còn đa số đều mất đuôi. Bút mất đuôi coi như mất giá trị chút đỉnh. Bút Hero 331 có 3 màu để chọn mà giới học sinh cũng có goute đàng hoàng : màu xanh lá đậm ( mấy đứa thích màu này thường bình bình, chơi bình bình, ko có gì đặc biệt), màu đen ( đồng nghĩa với sự đen tối, mấy đứa lớp trưởng hay lớp phó trật tự thường thích màu này ), màu nâu ( the best , màu dễ nhìn , ít dơ, sáng sủa, ai dùng màu này thường học giỏi )... Dĩ nhiên là tôi chọn màu nâu vì trong 3 màu tôi ko kết 2 màu kia. Có lần sắp vô năm học, tìm mấy tiệm ko có bút màu nâu, tôi thất vọng vô cùng . Đến tiệm kia toàn bút màu nâu để chọn, tôi nghĩ bà bán tạp hóa đó đã gom hết bút nâu của CT về cho 1 mình bả độc quyền hay sao đó. Đi vô 1 tiệm kế bên mua tập thì cũng y chang, toàn màu nâu, tôi gặp 1 đứa con của cô bạn mẹ tui đi tìm viết màu đen. Tui ghé cổ nó giải thích là màu đen xui xẻo, thế là nó mua màu nâu liền. Bút đứa nào đứa đó xài, cho dù đứa bạn có mua cây viết mới khoe với tôi, tôi thấy vẫn ko bằng viết của mình. Đứa nào cũng cho là cây viết mình là số 1 , là hợp mình nhất, mượn bút của đứa khác thấy gai gai, viết ko êm. Lớn lên tôi mới hiểu là do ngòi viết theo e của cách cầm bút và nghiêng đầu bút của mỗi đứa. Nhỏ bạn ngồi kế bên tôi viết nghiêng bên phải, tui ko nghiêng là chẳng thể nào mượn viết của nhau. Lỡ chẳng may bút rớt xuống 1 cái là la lên " chết gòy, ngòi bị tà gòy ". Xong bứt 1 cọng tóc trên đầu, đưa vô giữa 2 khía của ngòi bút đẩy tới đẩy lui cho ngòi hết tà rồi viết tiếp. Có mấy đứa con gái tóc dài trong lớp sợ uổng tóc nên thường xin, hoặc bà chằng lửa thì nhổ đại 1 cọng tóc của 1 thằng ngồi gần để se, làm đầu bút hết tà. Đầu bút gai thì do mực cặn ... Cứ chủ nhật là con nít súc cặn trong bút 1 lần. Còn nhỏ chẳng biết gì, chọn 1 thau thật sạch để súc mực, xong rồi cái thau toàn mực, lại rửa cái thau.


Còn cái vỏ bút Hero mỗi khi mua là các bậc phụ huynh hay dắt con em đến hiệu khắc chữ rồi để mấy đứa con tự đề nghị là khắc chữ gì theo ý. Đây là 1 mốt thời tôi và cũng là để phân biệt được đâu là bút của mình nếu có để lộn bàn khác. Tôi còn nhớ có 1 lần ngày 20/ 11 tôi tặng cô giáo chủ nhiệm 1 cây viết Hero mà cô rất thích. Ông khắc chữ khắc nhầm 1 ký tự mà tui phát hiện sớm, cái xong ổng uốn éo thế nào mà ko hề biết ký tự đó đã bị khắc sai, hay thiệt. Có những đứa bị phong thấp, cầm bút cứ hay đổ mồ hôi tay, thế là vỏ cây bút nhớt nhợt, lâu lâu mực loang ra chỗ chữ khắc. Còn tụi tôi được coi như bọn "tồ" hết biết, lâu lâu lấy phấn chà lên chữ khắc đó cho nó trắng lên rồi khoe là làm như vậy đẹp, nhưng đến khi dơ thì chỗ chữ đó nhìn khiếp đảm vô cùng. Có 1 lần chương trình thiếu nhi khéo tay hay làm trên TV dạy rằng lấy lá mít tươi chà vô thì mấy đồ vật làm bằng nhựa sẽ trở nên sáng mới. Tôi tin theo nên lấy tất cả những cây viết trong hộp viết làm 1 lần, mới đầu thấy sáng thiệt, nhưng nhìn kỹ lại viết bị trầy hết trơn, đúng là dại !


Tôi lên lớp 7 cũng biết móc bao viết vì đó là 1 môn kỹ thuật đan móc, thêu của trường Lương Thế Vinh tôi do cô giáo tôi đề xướng riêng với ban giám hiệu. Sở dĩ tôi biết chuyện này vì năm lớp 8 và 9 tui chuyển sang trường khác học, đám bạn trường mới ko biết đan, móc gì hết, tôi chỉ cho 1 nhóm đan móc cả 2 ngày tụi nó mới biết, cám ơn tôi quá trời. Còn năm lớp 7 của tôi , con trai con gái gì cũng biết móc bao viết và biết thêu hết, nhưng con trai thì móc cái bao viết méo xẹo, chỗ ẹo chỗ cong do, chỗ thưa chỗ dày do tay chân lọng cọng, ko biết thẩm mỹ, còn con gái móc vừa khéo lại vừa biết phăng miệng của bao viết nhiều kiểu khác nhau rất là đẹp. Màu sắc thì khỏi nói, xanh đỏ tím vàng đủ thứ hết, miễn là có len màu gì là móc màu đó. Tôi còn nhớ tụi tui còn rủ nhau móc tặng mấy em học sinh cấp 1 . Mẫu bút tụi tôi làm chuẩn là bút Hero thế mà cũng có em cấp 1 lấy viết lôm côm xỏ hòai ko vô rồi nói tụi tôi ko biết móc nữa khì khì.


Đây là cây viết Hero có cái đít màu vàng còn sót lại trong những kỷ vật cũ của tôi đây. Ko hiểu sao tôi toàn viết vỏ nâu mà cây này vỏ đen, chắc tôi đổi với ai vì cuối năm lớp 12 chia tay, ngoài phong trào ký tên trên viết, áo, lớp tôi còn có màn đổi đồ dùng học tập nữa

No comments: