Cả tuần nay, mỗi sáng đúng 6h20 tôi đứng trước đường 30/4 bên kia đường để đón xe bus đi Hậu Giang dạy. Chị Nhi đã mua dùm vé xe giảm giá cho 2 chị em và chia mỗi người 15 vé, thế mà tụi tui vẫn chẳng đi được cùng nhau vào buổi sáng vì có khi tôi ra trễ, có khi chị Nhi. Thế là thay vì chạy xe đến trường chỉ mất 10 phút, thì 1 tuần rưỡi này chị Nhi và tôi sẽ phải đứng ở ngòai đường' lên xe bus chờ đợi cuộc hành trình 40 phút để đến nơi dạy khác. Thứ 2 và thứ 4 chúng tôi gặp rắc rối khi liên tục có thầy mở nhầm phòng. Tôi ngồi yên bất động, cảm giác bất an cứ nghiễm nhiên tồn tại trong đầu tôi mà ko sao rứt ra được. Bọn tôi nói ngay với phòng đào tạo từ hôm thứ 2 mà họ vẫn để thứ 4 xảy ra, chắc họ nói bọn tôi khó tính ?
Cần Thơ và Hậu Giang cùng chung 1 tỉnh cách đây 1 năm nhưng bây giờ khác nhau nhiều lắm. Ngồi trên xe bus nhìn ra cửa sổ, tôi không nhớ mỗi ngày tôi đã đi qua bao nhiêu cây xanh và đồng cỏ thuộc tỉnh Hậu Giang. Còn Cần Thơ chỉ thấy người và quán xá buôn bán. Tôi thấy những người đi chung xe bus với mình đủ thứ kiểu, lắm người trong số họ chân chất ngồi vắt 2 chân lên ghế, quần xăn ống thấp ống cao và giành nhau từng cái ghế khi lên trước lên sau. Họ ko nhường người lớn tuổi, đàn ông ko nhường phụ nữ, tôi thấy buồn 1 chút và thấy ko đáng chút nào ...Không biết đến bao giờ họ mới biết cư xử đẹp với nhau, tôi mong là sẽ nhanh thôi khi họ nhận ra điều gì đó. Thỉnh thỏang tôi ngồi cạnh 1 cô có bồng theo em bé. Những em bé luôn ngoan ngoãn ngồi trong lòng mẹ để khỏi phải mua 1 vé khác. Trẻ con đáng yêu thật. Hạnh phúc của chúng đơn giản lắm. Có lẽ vì thế nên chúng luôn hồn nhiên và thanh thản...
Cảm xúc con người thật khó hình dung. Tôi phát hiện điều ấy từ cuộc sống thường nhật của mình. Tôi có quyển sổ nhỏ trong túi xách. Mỗi ngày, tôi cố ghi lại bất cứ thứ gì làm mình bối rối, xúc động hay suy tư. Cuối tuần được nghỉ, tôi lật ra xem. Thật buồn cười! Tôi chẳng ghi được điều gì lãng mạn hay sâu sắc ngoài lịch dạy, tên học trò và số phone! Có hôm, trang viết toàn những con số ...
Vâng, cuộc sống của chúng ta là như vậy. Nơi có quá khứ - hiện tại - tương lai. Chúng ta thức giấc mỗi ngày, thấy mình càng già đi với nhiều lo toan cho hiện tại lẫn tương lai mà hiếm khi nhớ về quá khứ. Nếu có cũng chỉ là những quá khứ đau thương, buồn chán. Kẻ lo giàu, người lo nghèo. Tất cả quay cuồng trong hai chữ: tình - tiền. Thế nhưng, có bao giờ chúng ta hỏi vì sao mình cứ phải quay cuồng như thế? Và một ngày, ta có được bao nhiêu phút để nghe lòng thanh thản như thuở mới lên ba? Với tôi, quá khứ dù vui hay buồn, nó cũng là một góc đời mà tôi đã trải qua, là chất liệu tốt nhất để tôi xây dựng ngôi nhà cho hiện tại, cho tương lai. Sau một ngày mệt nhoài với bao lo toan, đi uống cà phê và kể những điều hôm nay với mấy anh chị chung nhóm, tối về chỉ cần nhắm mắt lại cho lòng một chút bình yên. Thế là đủ...!
Tối nay mùng 1 tháng 5 âm lịch, đi tập yoga về tôi đi chùa (~_0). Trong tuần này có quá nhiều bận rộn và tôi phải đi dạy xa, cả thứ 7 nữa, nên cảm thấy mệt mỏi.
No comments:
Post a Comment